HIẾN PHÁP LIÊN BANG NGA 1993
CHƯƠNG VIII
TỰ QUẢN ĐỊA PHƯƠNG
Điều 130
1. Tự quản địa phương ở Liên bang Nga bảo đảm
quyền tự quyết của cư dân đối với các vấn đề tầm địa phương, nắm giữ, sử dụng
và định đoạt sở hữu của địa phương.
2. Tự quản địa phương do công dân thực hiện
bằng cách trưng cầu ý dân, bầu cử, các hình thức trực tiếp thể hiện ý chí khác,
thông qua các cơ quan dân cử và các cơ quan tự quản địa phương khác.
Điều 131
1. Tự quản địa phương được thực hiện tại các
điểm dân cư thị thành và nông thôn và các điểm khác có tính đến các truyền
thống lịch sử và những truyền thống khác của địa phương. Cơ cấu của các cơ quan
tự quản địa phương do dân cư địa phương tự xác định.
2. Việc thay đổi biên giới các lãnh thổ mà ở
đó có tự quản địa phương chỉ được tiến hành khi có sự góp ý của dân cư vùng
lãnh thổ đó.
Điều 132
1. Các cơ quan tự quản địa phương được độc lập
quản lý tài sản địa phương, dự toán, phê chuẩn và thực thi ngân sách địa
phương, thiết lập các loại thuế và phí địa phương, bảo vệ trật tự xã hội, cũng
như giải quyết các vấn đề khác ở tầm địa phương.
2. Các cơ quan tự quản địa phương có thể được
pháp luật chuyển giao một số thẩm quyền nhất định của nhà nước cùng với những
điều kiện vật chất và tài chính cần thiết để thực hiện các thẩm quyền đó. Việc
thực hiện các thẩm quyền được chuyển giao chịu sự giám sát của nhà nước.
3. Tự quản địa phương được đảm bảo bởi quyền
được toà án bảo vệ, quyền được bồi thường các chi phí phát sinh từ các quyết
định của các cơ quan quyền lực nhà nước, bởi việc cấm hạn chế các quyền của tự
quản địa phương đã được Hiến pháp Liên bang Nga và các đạo luật liên bang quy
định.