Quốc hội Hợp chúng quốc,
bắt đầu nhóm họp tại thành phố New York, vàongày thứ Tư lần thứ tư
của tháng 3, năm 1791.
Vào thời
gian phê chuẩn bản Hiến pháp này, Hội nghị của một số tiểu bang, đã thể hiện
lòng mong ước ngăn chặn những sai trái hay lạm dụng quyền lực của bản Hiến pháp
này, cho rằng cần phải bổ sung một tuyên bố rõ ràng hơn về các quyền của dân
chúng và có những điều khoản hạn chế quyền của chính phủ, để tăng niềm tin của
dân chúng vào chính quyền và để đảm bảo tốt nhất những mục đích tốt đẹp của thể
chế này. Theo quyết định của Thượng viện và Hạ viện của Hợp chúng quốc, 2/3 đại
biểu của cả hai Viện đã đồng ý rằng những điều khoản sau đây sẽ gửi đến các cơ
quan lập pháp tiểu bang, như những tu chính án cho bản Hiến pháp Hợp chúng
quốc. Tất cả, hay bất kỳ một điều khoản nào ở đây, khi được 3/4 các cơ quan lập
pháp tiểu bang, đã nói ở trên, phê chuẩn, sẽ có giá trị về mọi ý nghĩa và mục
đích như một phần của bản Hiến pháp.Các
điều khoản bổ sung này và các bản tu chính án của Hiến pháp Hợp
chúng quốc, được Quốc hội đề xuất và được các cơ quan lập pháp tiểu bang thông
qua, tuân theo đúng qui định tại điều 5 của bản Hiến pháp.
Điều
thứ nhất.
Sau cuộc kiểm tra dân số
đầu tiên theo quy định ở điều đầu tiên của Hiến pháp, cứ 30.000 người sẽ có một
Hạ nghị sĩ cho đến khi đạt đến 100 đại biểu, sau đó tỷ lệ này sẽ được Quốc hội
điều chỉnh, sao cho không ít hơn 100 đại biểu, hoặc không dưới một đại biểu
trên 40.000 người, cho đến khi số đại biểu đạt đến 200; sau đó nữa Quốc hội sẽ
tiếp tục điều chỉnh, sao cho có không ít hơn 200 đại biểu, hoặc không dưới một
đại biểu trên 50.000 người.
Điều
thứ hai
Sẽ không có luật nào điều chỉnh mức lương của
các Thượng nghị sĩ và Hạ nghị sĩ được phép thông qua, cho đến khi diễn ra một
cuộc bầu cử Hạ viện.
Điều
thứ ba
Quốc hội sẽ không ban hành một đạo luật nào nhằm
thiết lập tôn giáo, hoặc ngăn cấm tự do tín ngưỡng, hạn chế tự do ngôn luận, tự
do báo chí và quyền của dân chúng được hội họp ôn hòa và kiến nghị lên chính
phủ các điều thỉnh cầu, để bày tỏ những nỗi bất bình của họ.
Điều
thứ tư
Vì lẽ một đội dân quân được tổ chức nghiêm chỉnh
là rất cần thiết cho nền an ninh của một quốc gia tự do, nên quyền của dân
chúng được giữ và sử dụng vũ khí sẽ không bị vi phạm.
Điều
thứ năm
Không một
quân nhân nào, trong thời bình, lại được đóng quân trong bất cứ nhà dân nào,
nếu không được sự đồng ý của chủ nhà và ngay cả trong thời chiến, cũng phải
tuân theo qui định của luật pháp.
Điều
thứ sáu
Quyền của con người được đảm bảo về cá nhân, nhà
cửa, giấy tờ và tài sản khỏi mọi sự khám xét, tịch thu và bắt giam vô lý, sẽ
không được vi phạm. Không một lệnh, trát nào được cấp, nếu không có lý do xác
đáng căn cứ vào lời tuyên thệ, hoặc sự xác nhận, đặc biệt cần miêu tả chính xác
địa điểm khám xét và chỉ rõ người và đồ vật phải bắt giữ.
Điều
thứ bảy
Không một ai bị buộc phải trả lời về một trọng
tội, hay một tội xấu xa khác, nếu không có một cáo tội trạng hay tố cáo trạng
do bồi thẩm đoàn đưa ra, trừ những trường hợp xảy ra trong lục quân, hải quân,
hoặc trong lực lượng dân quân dự bị, khi đang thi hành công vụ trong thời
chiến, hoặc trong tình trạng báo động. Không một ai sẽ bị kết án hai lần về
cùng một tội có nguy hại đến tính mạng và thân thể. Không một ai bị ép buộc
phải làm chứng chống lại bản thân mình trong một vụ án hình sự và bị tước đoạt
sinh mạng, tự do hoặc tài sản, nếu không qua một quá trình xét xử theo đúng
luật. Không một tài sản tư hữu nào bị trưng dụng vào việc công mà không được
bồi thường thích đáng.
Điều
thứ tám
Trong mọi trường hợp truy tố hình sự, bị cáo có
quyền được xét xử một cách nhanh chóng và công khai bởi một bồi thẩm đoàn công
bằng của bang hoặc khu vực nơi tội trạng xảy ra, nơi đã được pháp luật chỉ định
trước. Bị cáo có quyền được biết về tính chất và lý do buộc tội, được đối chất
với các nhân chứng chống lại mình, được quyền triệu tập những nhân chứng để
biện minh và được nhận sự giúp đỡ của luật sư bào chữa.
Điều
thứ chín
Trong những vụ kiện tụng theo thông luật, nếu
giá trị tranh chấp quá 20 đôla, quyền được xét xử bằng bồi thẩm đoàn phải được
tôn trọng. Không một vụ việc nào, sau khi đã được Bồi thẩm đoàn xét xử, lại bị
xem xét một lần nữa ở bất cứ tòa án nào của Hợp chúng quốc mà phải căn cứ theo
các quy tắc của thông luật.
Điều
thứ mười
Không được đòi hỏi những khoản tiền bảo lãnh quá
cao, không được áp đặt những khoản tiền phạt quá mức và không được áp dụng
những hình phạt dã man và khác thường.
Điều
thứ mười một
Việc liệt kê một số quyền trong Hiến pháp không
có nghĩa là phủ nhận hay hạ thấp những quyền khác của người dân.
Điều
thứ mười hai
Những quyền không được Hiến pháp trao cho Liên
bang và không bị ngăn cấm đối với các bang đều thuộc về các bang hoặc dành cho
dân chúng.”
LÀM CHỨNG,
|
Frederick Augustus Muhlenberg Phát ngôn
viên Hạ viện
John Adams, Phó Tổng thống Hoa Kỳ, Chủ tịch Thượng viện. |
John Beckley, Thư ký Hạ viện.
Sam A. Otis, Thư ký Thượng viện. |